Anh em chúng tôi lẽo đẽo theo chân đoàn hát hơn một năm rồi, ăn cơm đình, ngủ chiếu võng, nằm sân gạch cùng các cô các chú, lâu dần cũng ngấm một ít cái bản năng sương gió của người miền Tây. Muỗi dĩn, bụi phủi lâu dần thành ra cũng không còn nề hà nữa. Nhớ ngày đầu mỗi đứa một lọ xịt muỗi, không xịt kín người thì chớ trách phồng chỗ nọ rộp chỗ kia. Màn đêm thì tối, đèn sân khấu thì sáng chẳng gì bằng. Muỗi không đốt khán giả, muỗi chỉ cứ thế lao vào nghệ sỹ. Chúng tôi theo chân họ, làm thân với nghệ sỹ là làm thân với muỗi, nhưng chẳng phải vì thế mà đáng nhớ ư…
Bởi, đối với những người theo đuổi dự án, cái quý giá của việc chọn tinh thần làm phim theo phong cách điện ảnh trực tiếp là có thể đồng hành trong đời sống của nhân vật một cách tự nhiên, biến bản thân mình từ một người xa lạ trở thành một phần trong thế giới vốn kín đáo và bí mật vô cùng của họ. Chỉ có sự chân thành và cầu thị mới giúp chúng tôi bỏ sang một bên những định kiến của bản thân, để hiểu và trân trọng những nhân vật của mình, và sau cùng là có thể kể lại câu chuyện về cuộc đời của họ gần nhất với cách mà họ đã sống.”
Chúng tôi mong chuyến đi này của mình sẽ mang đến cho bạn xem những trải nghiệm điện ảnh giàu chất liệu và cảm xúc. Chúng tôi cũng hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ và giúp sức của các đơn vị báo chí, truyền thông, cũng như mong quý vị đồng hành cùng chúng tôi trong hành trình tiếp theo của dự án.
Xin chân thành cám ơn!